XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Phan_3

Chương 8: Nữ Chủ Nhân Nổi Giận

 

Hai ngày sau…

Tại biệt thự Nguyễn Hà một trận náo nhiệt diễn ra, mọi người tất bật chuẩn bị mọi thứ tốt nhất. Trên dưới nhà họ Nguyễn ai mà không biết hôm nay là ngày quan trọng gì:

Thứ nhất đó là ngày ông chủ và cháu gái duy nhất nhà họ trở về sau 17 năm mất tích.

Thứ hai hôm nay cũng là ngày sinh nhật 17 tuổi của công chúa Nguyễn Hà

Và quan trọng hơn là hôm nay là lễ đính hôn của công chúa họ Nguyễn và công tử họ Trần.

Vì chuyện này mà họ đã chuẩn bị suốt mấy tháng trời, mặc dù có chút ngờ vực nhưng họ vẫn cố tin tưởng rằng hôm nay hai nhân vật chính sẽ xuất hiện.

Bên ngoài đại sảnh biệt thự, người hầu thay phiên nhau trang trí, bày biện, để chuẩn bị cho buổi lễ tối nay, tất cả dường như hoạt động hết công suất, cốt chỉ để cho hai vị kia hài lòng.

Bên trong phòng họp đại gia đình, đây là nơi dành để hội ý, bàn bạc những việc đại sự trong gia đình, đây cũng được xem là truyền thống lâu năm của gia tộc Nguyễn Hà.

Nhắc đến phòng họp không ít người nghĩ ngay đến một chiếc bàn lớn, dài với nhiều chiếc ghế xung quanh, cùng với không khí tràn ngập sự nghiêm túc cực độ.

Nhưng đó là đối với những nơi bình thường khác, còn Nguyễn Hà là gia tộc như thế nào? Há có phải bình thường như vậy, cho nên phòng họp đại gia đình không thể nào như thế được?

Đó là một gian phòng, à không nó chiếm cả một tầng lầu ấy chứ. Sau cánh cửa gỗ được điêu khắc tinh xảo là ba bức tường lớn được vẽ cảnh thiên nhiên xanh mát bởi tay những họa sĩ tài ba, bức tường còn lại được làm bằng kính trong suốt có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài, ở giữa gian phòng là hồ cá hình chữ nhật thật lớn được thiết kế trên nền nhà, trong hồ là sen hồng, sen trắng bung nở tỏa ra hương thơm thanh nhã làm say lòng người, những con cá màu sắc lượn lờ tạo nên một bức tranh mang đậm chất quê hương đồng nội.

Sàn nhà được lót thảm cỏ xanh nhân tạo thật mềm. Tất cả như một không gian khác, giống như lạc vào thiên nhiên kì ảo. Đó là nơi thư giản tốt nhất, cũng là nơi thương xuyên tụ tập thành viên trong gia đình này. Một gia đình vui vẻ.

- Cha sẽ về chứ?

Trên chiếc sopha hình lá sen thật to, con dâu cả nhà họ Nguyễn đang tựa người vào chồng mình là ông Nguyễn Hà Đông mà lo lắng hỏi nhỏ.

Lúc này hai vợ chồng Nguyễn Hà Huy- con trai thứ ba nhà họ Nguyễn, cũng lo lắng, nỗi nhớ thương con 17 năm qua, tất cả hi vọng đều đặt hết vào ngày hôm nay. Nguyễn Hà Huy cảm thây vợ mình lo lắng vội nắm chặt tay bà xã. Đối với người vợ này hắn thấy vô cùng có lỗi, vất vả sinh con ra mà không được đích thân nuôi dưỡng nó, nay sắp gặp lại thì phải gả đi, hắn cũng đau lòng không kém.

- Cha sẽ về mà, tôi nghĩ sẽ về một cách hoành tráng nữa cơ. Tính cách cha thế nào mọi người còn không rõ sao. Tôi nghĩ thay vì lo lắng mọi người nên chuẩn bị tốt quà ra mắt cháu gái đi là vừa, đừng quên hôm nay không chỉ là lễ đính hôn của hai gia tộc lớn, mà còn là sinh nhật 17 tuổi của cháu gái duy nhất nhà này.

Tiếng nói lười biếng của cậu hai nhà họ Nguyễn- Nguyễn Hà Thanh, vang lên, thức tỉnh mọi người trong phòng.

- Đúng vậy, tin rằng tối nay sẽ có bất ngờ lớn. Cha chúng ta là người đứng đầu cả một tập đoàn lớn lẽ nào nói không giữ lời. Em sẽ thiết kế tặng cho đứa cháu gái yêu quý bộ lễ phục có một không hai. Chắc chắn con bé sẽ thích.

Bà xã của Nguyễn Hà Thanh- Hồ Hương, nhà thiết thời trang hàng đầu trong và ngoài nước, cũng lên tiếng góp ý. Trên mặt không che dấu nụ cười tự tin. Bà thật ao ước có đứa con gái để thỏa sức biến nó thành người đẹp nhất, nhưng khổ nỗi bà lại sinh ra hai thằng con trai quỷ sứ nghịch ngợm.

Cảm nhận được ánh mắt của người nào đó bắn về phía mình, Hải Lâm chợt rùng mình một cái, gương mặt tuấn tú hơi méo mó, rồi như nhớ tới việc gì đó, Hải Lâm hướng anh trai, người có gương mặt giống hệt hắn, đang thản nhiên nghịch con vịt đồ chơi dưới hồ sen cất tiếng hỏi hết sức ngây thơ.

- Hải Duy, anh biết ông nội sao?

Người nào đó đang đùa con vịt màu vàng dưới hồ không tình nguyện lên tiếng:

- Không biết chắc, nhưng hình như đã từng gặp lúc bé.

- Vậy cũng nói, em cũng nhớ lúc bé cũng từng gặp ông.

Hải Lâm ra vẻ chán ghét, nhăn mũi với anh trai, rất biết thức thời ôm con ếch nhồi bông, bộ dáng học hỏi hướng anh cả Hải Phong lặp lại câu hỏi:

- Anh, anh biết ông phải không?

So với hai cậu em, Hải Phong lớn hơn ba tuổi, hẳn là đã từng tiếp xúc với ông nội đi.

Hải Phong rất đang chăm chú xem tạp chí “Người đẹp” nghe cậu em hỏi mình, mới liếc mắt sang, bắt gặp bộ dáng học hỏi của Hải Lâm, thân là anh cả cũng không nên quá hẹp hòi, Hải Phong cũng chỉnh lại tư thế, ra vẻ suy tư, vắt tay lên trán, nhăn mày hết sức khó khăn, đến khi cảm thây kiên nhẫn của cậu em sắp hết mới hài lòng lên tiếng.

- Uhm, tất nhiên là gặp rồi, khi anh còn nhỏ từng được ông bế nữa cơ.

- Thế… thôi à!

Đối với câu trả lời của anh cả, bạn nhỏ Hải Lâm lần nữa thất vọng tràn trề.

- Vậy so với cô em gái bí ẩn kia, anh em chúng ta thật đáng thương… huhu

Nói xong còn khoa trương khóc lớn. Hải Duy, rất chán ghét liếc em trai một cái, thật không ngờ tại sao hai người đều cùng một mẹ sinh ra, cùng một gương mặt đẹp trai, cùng một vóc dáng, thậm chí cả IQ cũng giống nhau, nhưng sao Hải Lâm luôn thích nhõng nhẽo như thế chứ? Có lẽ nào... không cùng dòng máu không??? Nghĩ đến điểm này, Hải Duy bất giác rùng mình, thật điên rồ.

- Biết rồi, mau nín đi.

Nghe thấy tiếng Hải Duy, Hải Lâm đáng thương lủi thủi ôm ếch bông về chiếc sôpha hình lá sen kia, ngồi xuống nhìn hai mắt to tròn của con ếch, rất nhàm chán chơi trò "ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi". =.=”

RẦM…

Âm thanh kinh hồn bạt vía gì thế kia, mà khiến anh bạn Hải Duy hoa hoa lệ lệ ngã nhào xuống hồ sen, trực tiếp hưởng thụ cảm giác của chú vịt đồ chơi mà nãy giờ cậu đang tâm nhấn chìm nó.

Vịt đồ chơi: đáng đời nhà ngươi

Nguyễn Hà lão phu nhân- nữ chủ nhân nhà này rốt cuộc cũng nổi giận rồi ha.

Chờ đợi suốt 17 năm, hôm nay nhất định bà sẽ tóm được lão già kia.

- Mau cho người, giám sát tất cả các sân bay cho ta, lão già kia thích hoành tráng thì ta sẽ cho hoành tráng.

Tất cả mọi người không hẹn mà rùng mình một phen. Nữ chủ nhân nổi giận rồi, thực sự nổi giận rồi.

Chương 9: Sự Trở Về Hoành Tráng

 

Ngay khi mệnh lệnh của Nguyễn Hà lão phu nhân được ban bố thì ngay lập tức các tòa soạn trong nước liên tục nhận- gọi điện thoại không ngơi tay, gấp đến mức không kịp thở.

Có kẻ điên mới bỏ qua cơ hội kiếm tiền lần này!

Ngay tức khắc, hầu như tất cả các phóng viên đều nhanh chóng có mặt tại các sân bay lớn trong nước, với mong ước có thể “chộp” được một bức hình nào đó của chủ tịch tập đoàn đá quý Diamond trong truyền thuyết, người đã dựng nên gia tộc Nguyễn Hà đồ sộ như ngày nay. Chỉ thế thôi, tin rằng với tin tức này, tòa soạn của họ sẽ kiếm được lợi nhuận cực khủng.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, khắp các sân bay trong nước đã chật nít người. màn hình lớn ngay sân bay giờ phút này đã có phóng viên trực tiếp đưa tin

“Nghe nói hôm nay chủ tịch tập đoàn đá quý Diamond và cháu gái trong truyền thuyết sẽ trở về thực hiện hôn ước với gia tộc Trần Vũ sau 17 năm mất tích. Hiện tại người của chúng tôi đang có mặt tại sân bay quốc tế để kịp thời đưa tin…”

- Tom… Tom à. Ông xem… xem đi không phải là hoành tráng quá chứ.

Trong khoang máy bay hạng nhất “anh bạn” Hải Nghi của chúng ta, rất mất hình tượng mà mắt chữ A mồm chữ O mà chỉ vào màn hình. Không phải chứ, tại sao về nước lại không thoát khỏi cái tình trạng “săn đón” này. Thật muốn khủng bố người ta hay sao? Làm sao mà tập trung nhiều nhà báo đến thế?

Mặc dù biết được thân phận thực sự của mình không bình thường cho lắm, nhưng không đến nổi trở thành truyền thuyết như trong lời đồn đấy chứ! Lạy chúa! Mặc dù cô cũng muốn trở thành truyền thuyết gì đó lắm nha!

Bên cạnh, Nguyễn Hà lão nhân gia nghe vậy không khỏi đắc ý nhưng bên ngoài vẫn không có biểu hiện gì. Thật ra đây chính là dụng ý của ông. Liếc nhìn đứa cháu nghịch ngợm, ông vẫn là rất thất bại… thất bại một cách thảm hại.

Cái gì mà sợ trở thành tâm điểm của sự chú ý, lo cho bản thân bị mấy cô nàng khác ghen tị mà cho “ăn” dép, cái gì mà không muốn ông bị đám đông quay quanh mà tăng huyết áp… vân vân và mây mây. Tất cả cũng chỉ để biện hộ cho việc “hóa mĩ nam” của cô.

Nhìn xem, áo pull rộng, mũ lưỡi trai, đính toàn gai nhọn, ngay cả áo khoát da ở ngoài cũng toàn gai, quần bò đen mài rách lởm chởm, vẫn cái phong cách giày thể thao của cô khiến ông tức chết mà.

Và lý do cô đưa ra cũng hết sức phù hợp là phòng ngừa mấy cô nàng háo sắc. =.=”

Có phải nó nhắc khéo ông không nên xúc động quá mức mà ôm nó đúng không? Hừ, ông mới không thèm để ý tới con bé.

Đợi thật lâu mà không thấy người kia đáp lời, Hải Nghi lúc này mới quay mặt sang nhìn con người trẻ con kia, không phải vẫn còn giận đấy chứ, rõ ràng là cô vô tội mà.

Tâm trạng hào hứng khi sắp gặp được gia đình, làm cô quên mất phải dỗ dành ông nội.

Tại sao máy bay không mở điều vậy, như thế nào là da gà, da vịt thi nhau nổi lên thế này. Nguyên lai là mấy cô em mới lớn bắt gặp nụ cười đầy chất “sát gái” của Hải Nghi nhà mình đây mà. Ngẩng đầu, định nhờ tiếp viên mở điều hòa thì Hải Nghi bắt gặp mấy pho tượng người đang nhìn cô chằm chằm. Phần lớn là ánh mắt si mê của mấy cô nàng, còn lại là ánh nhìn thù hận của các đấng mày râu khi không thu hút được sự chú ý của bạn gái.

Hải Nghi nhà ta thật đáng thương, cô đã tận lực làm suy giảm vẻ đẹp của mình lắm rồi, thậm chí còn giả trai để không bị nhận ra, vậy mà sao vẫn bị “nửa thế giới” còn lại căm thù.

Trong lòng Hải Nghi gào thét: “Xinh đẹp hơn người cũng khổ quá đi”

Mắt điếc tai ngơ, bỏ qua những ánh mắt đầy hàm ý kia, Hải Nghi cụp mũ… ngủ.

Ngay khi máy bay vừa hạ cánh, đám phóng viên tranh nhau tìm kiếm người. khung cảnh hỗn độn lần nữa được diễn ra.

Hai ông cháu, đẩy vali đi ra, bắt gặp cảnh tượng này không khỏi hãi hùng. Mặc dù đã mai danh ẩn tích 17 năm nhưng những đường nét trên gương mặt Nguyễn Hà Trung cũng không khác mấy so với 17 năm trước tung hoành thương trường, ông ăn mặc như một khách du lịch nhưng không tránh khỏi con mắt điêu luyện của đám phóng viên.

Có người nhanh miệng hô to.

- Kia, người đó là Nguyễn Hà Trung chủ tịch tập đoàn Diamond

Như một đàn ông vỡ tổ, tất cả bay về phía ông như tìm mật ngọt, vô tình ném nhân vật không kém phần quan trọng là Hải Nghi tiểu thư ra sau.

- Chủ tịch ngài cho biết tại sao 17 năm trước ngài mất tích hay không?

- Chủ tịch nghe nói 17 năm trước ngài mang theo cháu gái mới sinh bỏ đi phải không?

- Chủ tịch hôm nay ngài về nước có phải hay không là vì lễ đính hôn của hai gia tộc Nguyễn Hà và Trần Vũ?

-…

Lần lượt câu hỏi được đặt ra, không hổ danh là người đứng đầu tập đoàn lớn, Nguyễn Hà Trung bình tĩnh mỉm cười lịch sự, giữ vững phong thái một nhà lãnh đạo, đơn giản nói lời cảm ơn đối với các bạn phóng viên đã nhiệt tình quan tâm.

Ánh mắt như hai luồng sáng thẳng tắp, rọi về phía đám đông đằng trước. Thấy Hải Nghi đang được rất nhiều “ong bướm” vây quanh, khóe miệng lần nữa co rút.

Tên phóng viên dày dạn kinh nghiệm, bắt gặp tầm mắt của ông, lần nữa nêu ra câu hỏi thu hút sự chú ý của mọi người.

- Chủ tịch, cậu trai lúc nảy đi cùng, là gì của ngài?

Hải Nghi lúc này, nghe ra câu hỏi, vận dụng sức uống sữa… hộp 17 năm qua, thoát khỏi đám mê trai đẹp kia. Chen chen lấn lấn cuối cùng cũng đứng bên cạnh gia gia đại nhân. Rất đẹp trai mà cười lạnh lùng.

- Xin chào, tôi là vệ sĩ của ngài chủ tịch.

Câu nói này thành công chặn lại ý muốn nói của gia gia. Lúc này mới phát hiện sau lưng hình như có một tầng mồ hôi lạnh. Suýt chút nữa, bại lộ rồi.

Dường như chỉ chờ có thế, ngay khi tin tức truyền đi, lớn bé nhà họ Nguyễn đều có mặt tại sân bay. Uy thế nhà họ Nguyễn ai mà không biết, không hẹn mà tất cả đều tách làm hai nhường đường cho họ. Nguyễn Hà lão phu nhân đi đầu,trên mắt lộ rõ sự xúc động mãnh liệt khi gặp lại phu quân nhưng trên miệng vẫn nở nụ cười yếu ớt đầy quý phái hướng vị chủ tịch kia bước tới.

Thật sự khiến người ta cảm động, vợ chồng 17 năm không gặp, xứng đáng trở thành một vở kịch “Chinh phụ ngâm” hiện đại, khiến người người xúc động rơi nước mắt. Các máy quay, máy ảnh, đèn lash không ngừng lóe sáng, khoảnh khắc đẹp như thế này nên được ghi lại.

- A ui

Tiếng kêu thê lương của Nguyễn Hà chủ tịch vang lên, khi Nguyễn Hà lão phu nhân bất ngờ ôm chầm lấy ông và ngay lập tức phần da thịt nào đó sau lưng ông bị người ta hành hạ.

- Ông dám lớn tiếng xem.

Lời nói “nhẹ” tựa Thái Sơn của lão bà bà được phát qua kẻ răng, kịp thời đem tiếng hét sắp phát ra của chồng giữ lại.

Lúc này, tại biệt thự Trần gia.

Trần Vũ Dương đang ngồi trên sô pha xem tin tức, khóa miệng tự nhiên tạo thành một đường cong.

- Lão già cố chấp, rốt cuộc ông cũng chịu lết về.

Khi hình ảnh của cậu bé điển trai kia xuất hiện trên màn ảnh, nụ cười của ông càng rộng, tâm tình rõ ràng rất sảng khoái.

Chương 10: Người Một Nhà

 

Từ sân bay trở về nhà đến giờ, Hải Nghi luôn cảm thấy có hai đạo ánh mắt nóng rực nồng nặc mùi thuốc súng thẳng tấp bắn về phía mình, làm toàn thân cô cứ nóng nực, bứt rứt không yên.

Mà nguồn gốc của nó chính là xuất phát từ hai con người giống nhau như một kia, đang chằm chằm nhìn về phía cô như sinh vật lạ. Từ lúc ở sân bay hai người này cứ phóng “tia lửa điện” bắn về phía cô, làm cô có chút chột dạ mà xem lại bản thân.

Có phải trình độ của cô càng ngày càng thấp không, như thế nào lại bị hai người kia phát hiện, không đúng nha, lúc ở sân bay chẳng phải cô đã thành công “lừa tình” mấy cô nàng mê trai đẹp kia sao!? Thật khó hiểu?

Hải Nghi thật sâu kiểm điểm bản thân mình.

Hai anh em Hải Duy và Hải Lâm, vẫn còn ấm ức lắm vụ việc ở sân bay. Đường đường là hai thiếu gia của gia tộc Nguyễn Hà lừng danh, lại đẹp trai ngời ngời thế này, cớ sao lại để cho tên nhóc “vệ sĩ” vắt mũi chưa sạch qua mặt, thật là đáng xấu hổ mà!

Từ sân bay trở về bọn họ quan sát thật kĩ tên “vệ sĩ” kia có điều gì hơn anh em họ chứ. Nguyên nhân là khi họ đến sân bay, chỉ nhìn thấy cảnh tên kia được rất nhiều cô gái vây quanh mà đáng lẽ ra anh em nhà họ được chào đón nhiệt tình mới đúng.

Thật lòng hai anh em rất “tâm đầu ý hợp” mà đưa ra lí do “chắc là mấy cô nàng ấy không nhìn thấy họ thôi” mặc dù trong hoàn cảnh ấy Hải Duy và Hải Lâm cũng tận lực gây chú ý.

Như cảm nhận được nỗi uất ức của Hải Duy và Hải Lâm, anh cả Hải Phong cũng tận lực đem sự chú ý đặt lên người của Hải Nghi nhà mình, ánh mắt của Hải Phong chỉ dừng lại ở Hải Nghi đúng 1 giây. Rất ra dáng thám tử mà cầm cái kính lúp tiến từng bước về phía Hải Nghi, làm cô cảm thấy lưng mình hình như có một tầng mồ hôi đang dần ướt áo.

- Da trắng, thật mịn, còn hồng nữa, mi mắt thật dày và cong, mắt to, mũi cao, miệng nhỏ, môi mỏng… rất xinh đẹp.

Hải Phong rất khoa trương mà đưa chiếc kính lúp to sụ soi người cô từ trên xuống dưới.

Nguyễn Hà Trung lúc này mới thoát khỏi móng vuốt của bà xã đại nhân, hướng Hải Nghi đang đứng như trời trồng phía trước, tuyên bố một câu làm mọi người trong nhà choáng váng, thật sự là khó tin.

-Hải Nghi, đây là bà nội của con, kia là gia đình bác cả, bác hai và hai người họ chính là ba mẹ con.

“Hải Nghi”, là Nguyễn Hà Hải Nghi sao? Trong gia phả thì sinh con gái thì đặt tên là Nguyễn Hà Hải Nghi, vậy thằng bé là con bé? Nếu không lầm thì chẳng phải Bạch Kim Xuân- vợ của Nguyễn Hà Huy, 17 năm trước sinh hạ một đứa con gái sao? Tại sao lại biến thành thế này?

Lúc này suy nghĩ của mọi người đều giống nhau, riêng Hải Nghi thì từ ngay lần đầu gặp thì cô đã biết người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp kia chính là mẹ của cô. Vì vẻ ngoài của hai người không sai biệt lắm, lúc này cô có thể hoàn toàn khẳng định rằng lời nói trước kia của gia gia là “lừa đảo”.

Lúc nhỏ gia gia đã bảo với cô rằng “Jerry à, con xinh đẹp như vậy là vì con giống ta”.

Cô có ngốc mới tin.

-A dui…

Tiếng kêu thê thảm của Nguyễn Hà lão gia làm gián đoạn suy nghĩ của mọi người.

-Ông dám đem con bé sang Thái Lan chuyển giới sao lão già chết tiệt này, ông thật to gan.

Vừa nói vị “Thái Hậu” cao quý nhà họ Nguyễn vừa ra sức cấu vào hông chồng. Đồng thời ánh mắt nhìn về phía Hải Nghi tràn đầy vui vẻ.

Không để cho Nguyễn Hà Trung có cơ hộ biện hộ, sức tay vẫn không thuyên giảm mà còn có xu hướng tăng thêm. Nguyễn Hà lão nhân gia đáng thương hướng Hải Nghi cầu cứu.

Lão bà bà thật lợi hại nha! Rất có uy lực! Cô xác định cô rất thích người này. Nhưng nhìn gia gia tội nghiệp phải chịu đòn oan cô rất không nhẫn tâm.

Hải Nghi gỡ bộ tóc giả màu nâu kiểu Hàn, những lọn tóc đen thẳng được dịp tự do, xõa tự nhiên trên lưng cô. Tiến về trước một bước, hướng lão phu nhân cúi đầu, gọi một tiếng thân mật.

-Bà nội.

Một tiếng này thành công dừng lại hành động véo hông chồng của Nguyễn Hà lão phu nhân. Tiếng “Bà nội” này bà rất mong được cháu gái gọi rất lâu, đến giờ mới được nghe làm bà xúc động không thôi. Nguyễn Hà lão gia được dịp thoát nạn, nhanh chân tránh xa bà xã một chút.

Tiếp theo, hướng vợ chồng Nguyễn Hà Đông và Nguyễn Hà Thanh, lễ phép cúi đầu, chào hỏi.

-Thưa bác cả, bác hai.

Sau đó, cô đi tới trước mặt vợ chồng Nguyễn Hà Huy xúc động gọi hai tiếng.

-Ba… mẹ… Hải Nghi đã về.

Bạch Kim Xuân hai mắt đẫm lệ, kích động đứng dậy ôm con gái bảo bối vào lòng mà khóc. Có lẽ do quá nhớ nhung, quá kích động cho nên khi gặp lại con bà không biết phải nói gì? Những gì muốn nói đều tắt nghẹn không nói nên lời?

Nguyễn Hà Huy cũng vô cùng kích động đứng dậy ôm cả hai mẹ con vào lòng. Một nhà ba người cứ thế đứng ôm nhau, nước mắt cứ thế tuôn dài, đó là niềm vui mừng khi được đoàn tụ, là nước mắt của hạnh phúc. Hải Nghi như trẻ con mà vùi vào lòng mẹ… nức nở.

Bên cạnh mọi người cũng vô cùng xúc động lau khô nước mắt. Nguyễn Hà lão phu nhân không biết tự lúc nào mà nắm chặt tay ông xã. Nguyễn Hà Trung đau lòng mà ôm người vợ mà ông bỏ rơi suốt 17 năm, cũng chỉ tại ông quá ích kỉ.

Ba người Hải Nghi đang ôm nhau sụt sùi, thì mẹ của cô đột nhiên kêu đau, làm cô bất đắc dĩ phải thoát khỏi vòng ôm ấm áp của ba mẹ. Sỡ dĩ, cũng tại cái áo đầy gai mà cô đang mặc làm đau mẹ cô.

Lúc này Hải Nghi bước lại phía ba người con trai đứng sững sờ nảy giờ, mỉm cười xinh đẹp như một thục nữ Pháp.

- Anh cả Hải Phong. Anh Hải Duy, Hải Lâm.

Chẳng những biết tên cả ba người mà còn phân biệt được đâu là Hải Duy đâu là Hải Lâm. Vì vừa rồi cô có nghe họ nói chuyện với nhau nên mới xác định rõ như vậy.

Ba người có chút giật mình khi bị điểm tên, đồng thời cũng thoát khỏi tình trạng “hóa đá”.

Là một anh lớn trong nhà, Hải Phong lịch sử mỉm cười với cô em gái trong truyền thuyết này, khác xa với bộ dạng thám tử nghiệp dư vừa rồi.

-Xin chào, cô em gái xinh đẹp.

Sau đó rất thân sĩ mà nâng tay cô lên hôn nhẹ, đúng chuẩn một thân sĩ Pháp, rất lịch thiệp.

Lớn lên ở đất nước Pháp hoa lệ, văn minh Hải Nghi cũng rất phối hợp mà mỉm cười.

Hai anh em Hải Duy, Hải Lâm từ khi biết được Hải Nghi là con gái thì cũng không còn hiềm khích nữa, là con gái thì không còn là mối đe dọa của họ nữa nên hai người không hẹn mà cùng nhảy bổ vào ôm chầm lấy Hải Nghi như anh em thân thiết lắm.

Nhưng khi vừa chạm tay vào người cô, giống như được đặt chế độ sẵn hai người đồng thời phát ra tiếng kêu đau đớn, rụt tay lại, ăn ý xấu hổ mà cười hề hề. Nguyên nhân cũng lại là chiếc áo da đầy gai nhọn hoắc mà cô đang mặc đây mà.

Hải Nghi tinh nghịch mà cười ha ha. Ai bảo ngay từ đầu họ nhìn chằm chằm cô như thế chứ, đáng đời.

Cả nhà nhìn cảnh này không nhịn được cười vui vẻ, cuối cùng cả gia đình cũng được đoàn tụ. Đây mới chính là người một nhà.


Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .